Trước đây tôi luôn nghĩ rằng bầu trời là bao la, còn khả năng của con người thì là giới hạn.
Được sinh ra và lớn lên ở thời đại này, đứng và nhìn ngược theo dòng lịch sử, tôi không khỏi thán phục khả năng của ông cha, tổ tiên con người đã vượt qua biết bao khó khăn, sóng gió để có được nền văn minh như hiện tại. Cách đây 100 năm thôi, không ai có thể nghĩ rằng 100 năm sau mọi thứ lại thay đổi bằng cả hàng nghìn năm trước cộng lại.
100 năm tới sẽ ra sao? Tôi cũng không thể dự đoán được, nhưng tôi tin chắc một điều, con người sẽ còn làm được nhiều hơn bây giờ gấp rất rất nhiều lần. Bầu trời vẫn vậy, còn con người thì vẫn đang phá vỡ những giới hạn mỗi ngày, và sẽ đến lúc con người chúng ta sẽ vượt qua giới hạn của bầu trời.
Đó là góc nhìn vĩ mô, khả năng của con người là vô hạn, vậy còn khả năng của bản thân mỗi chúng ta thì sao?
Với tôi, câu trả lời phụ thuộc vào niềm tin của chúng ta.
Xã hội vận hành theo quỹ đạo, và phần lớn chúng ta mặc định vận động một cách tự nhiên theo quỹ đạo đó. Một quỹ đạo thường thấy:
Lớn lên -> Đi học -> Lấy bằng -> Tìm công việc “ổn định” -> Vật lộn với cuộc sống -> Lập gia đình -> Sinh con đẻ cái -> Tiếp tục vật lộn với cuộc sống -> Về hưu -> Sống với lương hưu -> Chết.
Nếu chúng ta sống khác với quỹ đạo này, người đời sẽ dán nhãn: “ảo tưởng”, “lập dị”, “khác người”, … Thực tế chỉ có 10% dám làm khác đi, họ nỗ lực theo một cách không giống với 90% còn lại, và kết quả họ có một cuộc sống thành công, giàu có và hạnh phúc hơn (khi còn đủ trẻ và đủ khoẻ để tận hưởng những điều đó).
Phải thành thật rằng, thời điểm hiện tại, tôi cũng chưa vượt ra khỏi quỹ đạo này. Nhưng với tôi, điều khác biệt đó là:
- Tôi tập trung và quyết tâm vượt ra khỏi quỹ đạo này
- Tôi nỗ lực rèn luyện và hành động theo cách khác biệt để vượt ra khỏi quỹ đạo này
- Tôi tìm kiếm những người đồng đội cùng tôi vượt ra khỏi quỹ đạo này
Bạn đã bao giờ dám từ bỏ công việc hàng vạn người khác mong ước để thực hiện ước mơ của mình? Tôi dám!
Bạn đã bao giờ dám mạnh mẽ bước ra khỏi sai lầm trong hôn nhân để tìm kiếm cho mình một nửa đích thực? Tôi dám!
Bạn đã bao giờ dám làm việc với mức giá trị nhận được thấp hơn công sức bạn bỏ ra để rồi từ đó “không ai dám phớt lờ bạn”? Tôi dám!
Bạn đã bao giờ dám tạm gạt bỏ hết những thú vui của mình để đầu tư tạo ra giá trị cho tương lai? Tôi dám!
Bạn đã bao giờ dám hi sinh những mối quan hệ kém chất lượng để dành thời gian cho những người, những điều xứng đáng hơn? Tôi dám!
Bạn đã từng dám tung hết sải cánh của mình, dám ước mơ lớn, dám thách thức bầu trời chưa? Tôi dám!
Tôi dám làm mọi điều (nằm trong khuôn khổ đạo đức của mình) để đưa mình đến một quỹ đạo mới, xứng đáng hơn với tôi (và cả những người thân, những người đồng đội của tôi nữa).
Và chắc chắn, tôi làm được!
Tôi làm được, bạn cũng làm được!
Một người thầy của tôi đã nói rằng:
Không quan trọng bạn sống bao lâu mà quan trọng bạn sống bao sâu
Trần ĐĂNG KHOA –
Hãy sống xứng đáng để tự do mơ ước bằng cả trái tim. Hãy tự tin tung đôi cánh của mình để sánh vai với bầu trời, để biết bầu trời là giới hạn!
Đây là một bài hát mà tôi rất thích do người Thầy của tôi – anh Trần Đăng Khoa viết lời. Mỗi khi tĩnh lại, lắng nghe ca khúc này trong tôi lại trào dâng một động lực mạnh mẽ.
Lời bài hát:
Dặm đường dài mình đưa đôi chân bước tự tin
Đừng ngại ngần hãy hiên ngang theo ánh bình minh
Bao nhiêu người sinh ra cũng bình thường như ai
Đè nặng lên vai trách nhiệm tương lai
Và tôi sống không tầm thường
Khát khao phi thường
Vang thành công rạng danh bốn phương
Bầu trời kia bao la
Bầu trời trong tim ta
Mở rộng đôi tay, bay bay bay trên làn mây
Mở rộng tương lai, đây đây đây là đây
Bầu trời kia bao la
Bầu trời tương lai đã đã đã không còn xa
Sống xứng đáng để tự do mơ bằng cả trái tim
Vinh quang mãi ở bên ta
Đưa tay lên tim tôi xin thề (tôi xin thề)
Không mang vinh quang không quay về
...
Nhìn dòng đời từ trên cao theo cánh hải âu
(Không quan trọng việc ta sẽ sống bao lâu)
Thật tuyệt vời trời bao la xanh ngát biển sâu
(Phải sống bao sâu, phải sống bao ngầu)
Bao nhiêu người sinh ra cũng bình thường như ai
Đè nặng lên vai trách nhiệm tương lai
Và tôi sống không tầm thường
Khát khao phi thường
Vang thành công rạng danh bốn phương
Bầu trời kia bao la
Bầu trời trong tim ta
Mở rộng đôi tay, bay bay bay trên làn mây
Mở rộng tương lai, đây đây đây là đây
Bầu trời kia bao la
Bầu trời tương lai đã đã đã không còn xa
Sống xứng đáng để tự do mơ bằng cả trái tim
Vinh quang mãi ở bên ta
...
Khi sinh ra cuộc đời có một bầu trời
Và mẹ cha cho ta đôi cánh rạng ngời
Thực hiện bước đại nhảy vọt
Biết rằng chỉ có bầu trời là giới hạn
Trên tầng mây cao vút mình cùng mang về chiến thắng
Của tôi với bạn
...
Dù chỉ còn một ngày để sống
Bạn sẽ sống xứng đáng phải không?
Đúng
Xứng đáng hạnh phúc
Xứng đáng thành công